“Trong những ngày xuân của năm 2013 giữa Washington D.C., tôi chỉ không biết, đó sẽ là một trong những câu chuyện đẹp đẽ và rực rỡ nhất đời mình. Những ngày ấy D.C. mưa đầu xuân thánh thót, lâm râm, làm ướt đẫm những bông hoa trà thắm đỏ trong khu vườn cuối phố. Mưa thế, gió vậy, mà anh đào vẫn bung cánh, cuộc sống vẫn chuyển mình sang trang, chỉ có tôi là đứng lại trước ranh giới mong manh của mùa, bâng khuâng không biết cuộc đời rồi sẽ lật sang trang nào.
Bỏ nhà bỏ cửa ra đi nửa vòng Trái Đất, để một ngày nhìn cơn mưa xuân kéo dài đã mấy tiếng đồng hồ như chẳng bao giờ dứt, rồi bật chiếc dù màu xanh của Robert lên và bước đi. Trong những cơn mưa tuổi trẻ ấy, nào có ai thấy được đường đi, biết ở cuối đường nắng có ửng hồng rực rỡ hay không. Nhưng đôi khi tất cả những gì người ta có thể làm là bước đi, và để cho mình ướt. Vì không đi thì sẽ không bao giờ biết cuối đường nắng đã lên chưa.”