Giới thiệu "Du Hành Vào Cõi Toàn Thức"
Du hành vào cõi toàn thức là một tác phẩm dành cho người mới bắt đầu tìm hiểu về Thôi miên Nhân văn với tên gốc Pháp là L’Hypnose Humaniste Pour les Débutants. Vì thế cuốn sách sẽ giúp bạn phân biệt được Thôi miên Nhân văn với những hình thức thôi miên khác, và tìm hiểu tác dụng của nó đối với việc trị liệu và nâng đỡ tinh thần.
Cuốn sách đề cập đến Thôi miên trong ứng dụng trị liệu, nhằm giúp đỡ bản thân và người khác nhờ một phương diện đơn giản và miễn phí mà ai cũng sở hữu là Tâm trí.
Nhờ Thôi miên, ta có thể hết dị ứng, giảm stress, tự gây mê trước một cuộc phẫu thuật hay thậm chí vượt qua một sang chấn, khỏi bệnh nhanh hơn và còn giữ sức khoẻ và phòng ngừa ốm đau, học tập hiệu quả hơn (như học một ngôn ngữ mới, thử tập một môn thể thao…) và nhiều khả năng hữu ích khác…
Ngoài ra, Thôi miên cũng có thể hỗ trợ cho những vấn đề thuộc về tâm lý, chẳng hạn như chứng nghiện (rượu, thuốc lá,…), lo âu, trầm cảm, và đặc biệt, nhờ Thôi miên Nhân văn (chứ không phải các hình thức Thôi miên khác): bạn có thể trở thành bản thể đích thực của mình, con người mà sâu thẳm bên trong bạn muốn trở thành, chữa lành những tổn thương, những di chứng của tuổi thơ hay một nền giáo dục mà bạn không phải lúc nào cũng được lựa chọn khi sinh ra.
Trên thực tế, Thôi miên là một chìa khoá để tiếp cận nguồn tài nguyên dồi dào ẩn sâu bên trọng bạn. Và chúng tôi sẽ hướng dẫn bạn thực hành theo một cách thức độc đáo và sáng tạo: trong trạng thái hoàn toàn có ý thức và tự chủ!
Vì thế hãy bước vào cuộc Du hành vào cõi toàn thức cùng chúng tôi.
------
Giới thiệu "Vũ Trụ Trong Hạt Bụi"
Từ “Vũ trụ” hay “Kosmos” trong tiếng Hy Lạp có nghĩa là trật tự, hài hòa. Hy Lạp là cái nôi của nền văn minh Tây phương cho đến hiện đại. Vũ trụ về mặt vĩ mô là các hành tinh, các ngôi sao, cho đến các thiên hà, về mặt vi mô là thế giới của các nguyên tử và các hạt hạ nguyên tử. Tất cả chúng đều hiện hữu trật tự và hài hòa với nhau.
Với Đông phương cũng có những quan niệm xưa cổ về vũ trụ, trong văn hóa Ấn Độ và Trung Hoa. Nhưng nói về vũ trụ rộng nhất và sâu nhất là Kinh Hoa Nghiêm, được xem là kinh cao nhất của Phật giáo, được nói ngay sau khi Đức Phật giác ngộ.
Kinh Hoa Nghiêm cũng nói vũ trụ ở mặt vĩ mô: những thế giới hải, những thế giới úp, những thế giới ngửa, những thế giới hình như hoa xoắn tròn, những thế giới hình hoa sen…về mặt vi mô, kinh nói “lỗ chân lông, vi trần (hạt bụi nhỏ), sát na (phần nhỏ nhất của một khoảnh khắc)… Và tất cả những cái đó hoàn toàn trật tự, hài hòa với nhau để tạo thành vũ trụ.
Nhưng trật tự hài hòa của vũ trụ Hoa Nghiêm còn sâu sắc hơn nữa, mở rộng hơn nữa, đến gần như vô tận. Một sự vật không chỉ trật tự hài hòa với tất cả các sự vật khác mà còn bao gồm tất cả các sự vật khác (nhiếp) và thâm nhập tất cả các sự vật khác (nhập). Điều này chỉ có thể xảy ra khi tất cả đều “vô ngại” với nhau, và vô ngại bởi vì đều là tánh Không. Như thế cho đến cảnh giới rốt ráo là “sự sự vô ngại” và “trùng trùng duyên khởi, trùng trùng vô tận”.
Để đạt đến sự thật “sự sự vô ngại”, người ta phải thấy trực tiếp, chứng kiến trực tiếp, qua thí nghiệm trực tiếp, như khoa học. Phòng thí nghiệm, dụng cụ khoa học của chúng ta chính là thân tâm mình. Chính nơi phòng thí nghiệm thân tâm mình mà người ta tìm ra, nhìn thấy sự thực “sự sự vô ngại” của vũ trụ. Thế nên người xưa thường dùng chữ “thân chứng”, đích thân chứng nghiệm. Phật giáo có rất nhiều dụng cụ phương tiện cho việc này, tất cả nằm trong những khả năng sẵn có – chỉ cần mài giũa, làm tinh xảo thêm – của con người. Đó là sức tập trung (Chỉ, Định), khả năng quan sát, tưởng tượng sắc bén (Quán), những hoạt động tương ứng với sự thật (Hạnh), sự tha thiết mong cầu (Nguyện), lòng vị tha muốn ích lợi cho người khác (từ bi)…
Bởi vì cảnh giới sự sự vô ngại này ở khắp mọi không gian thời gian của vũ trụ, không nơi nào không có, không phút giây nào không hiện hữu, thế nên người ta có thể bắt gặp nó vào bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu. Rồi cứ thế đi sâu vào thực tại ấy như phẩm Nhập Pháp Giới của kinh diễn tả.
Bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào, cho nên người ta có thể bắt gặp Nó nơi một góc phố, nơi một chiếc lá nằm trên ghế đá công viên, nơi một đám mây lơ lửng trên thành phố chẳng ai để ý, nơi một âm thanh tình cờ buổi sáng, nơi khuôn mặt một người xa lạ, nơi một mảnh ngói bên lề đường, nơi một ngọn cỏ rung rinh theo gió…
Đó là điều kinh nói, “Một là Tất Cả, Tất Cả là Một”.
Nguyện mọi người được an vui và lợi ích khi đọc và thực hành theo luận này.