“Trong lịch sử Phật giáo thế giới nói chung và Phật giáo Việt Nam nói riêng, có rất nhiều bậc thánh giải thoát sống đời sống xuất gia. Nhưng những vị cư sĩ tại gia đạt được mức chứng ngộ cao cấp để giải thoát thì rất ít. Trong đó, phải kể đến Tuệ Trung Thượng sĩ (1230 – 1291) đời Trần. Tuy ông chứng đạo nhưng sống cuộc đời bình thường, một cuộc đời “hoan hỷ”, “sanh tử nhàn mà thôi”, “giang hồ tự vui thích”, “tự tại”, “muôn sự là trò chơi”, “phóng cuồng”, “rong chơi”… Ông là tấm gương sáng kết hợp được Đạo và đời ngay trong cuộc sống bình thường thế tục.
Phật giáo đời Trần mạnh mẽ, hiệu quả vì đi sâu vào đời sống xã hội. Trong xã hội phát triển ngày nay, Phật giáo cần đi sâu, thấm khắp trong mọi lĩnh vực của đời sống xã hội. Thế nên, đọc lại, tư duy lại, học lại cuộc đời đầy sức sống của Tuệ Trung Thượng sĩ không chỉ là tìm hiểu ý nghĩa những câu chữ Hán, những dấu vết khảo cổ hay ở trong bảo tàng viện, mà là học cái sức sống của ông, cái anh hùng hỷ xả của ông, cái sâu sắc về đạo biểu lộ trong cuộc đời thường của ông.”